Cách Hà Nội chừng 45- 50km, Flamingo Đại Lải Resort là nơi lãng mạn, riêng tư để chụp ảnh cưới với nhiều view đẹp: lịch sự sang trọng với không gian uống, rừng thông tình nhân trải dài, những vườn hoa bướm rập rờn, thảm cỏ mướt xanh hay bãi tàu đẹp như trong phim cùng những biệt thự độc đáo, xa xỉ. Đây cũng là nơi rất thú vị để tổ chức team building^^.
Sunday, 18 November 2012
Wednesday, 7 November 2012
Những câu chuyện trà đá!
Chuyện trà đá 1:
- TRÀ ĐÁ NGÃ TƯ SỞ - |
Hà Nội! Chỉ 2 tiếng thân thương và giản đơn vậy thôi nhưng luôn là mạch nguồn cảm hứng, khơi gợi biết bao đề tài. Một gói hướng dương, dăm ba cốc trà, mấy anh em say sưa trong những câu chuyện, tìm về một Hà Nội xưa - những ngày bao cấp.
Là đứa sinh ra nhằm đúng năm chuyển đổi, xóa bỏ bao cấp, dù tôi được nghe bố mẹ kể nhiều chuyện nhưng làm sao đã hiểu hết được. Vậy nên mấy đồng chí đầu 8 như tôi cũng đều mắt chữ O mồm chữ A như nuốt từng lời, từng chữ về Hà Nội một thuở Bạch Mai, Trương Định vẫn còn là đất quê ấy.
Tiếng tàu điện leng keng không còn xa lạ qua những ca khúc về Hà Nội nhưng đã mấy ai biết trò chạy xuôi, nhảy ngược tàu mỗi khi đến bến. Những trạm điện, mấy ông "ghi" tàu, "cắm dây điện" mỗi khi qua khúc cua, khúc quoẹo ấy...là cả một nghệ thuật đấy. Những cuốn tích kê ghi vé dày cộp, những ai trốn vé mà bị 1 chưởng vào đầu thì lần sau chừa, xin cạch đến già. Rồi trò phi dép của các cụ xuống đường đem bán, chiếc dép nhựa đổi được 1-2 hào kẹo...Nghe buồn cười mà cũng tội ghê.
Hà Nội xưa có tiếng lách cách cắt thịt bò khô của mấy ông chạy xe đạp người Hoa, món lạc rang húng lìu thơm và rất đậm vị. Cái hương vị xa lâu rồi chưa tìm thấy.
Pháo Trúc Bạch to và dày, nổ tung trời xác pháo đỏ. Ngày tết có tem phiếu lại được phát 1 lẵng đầy đủ ít bánh, ít kẹo và không thể thiếu được bánh pháo đỏ tươi. Cũng nhớ lắm đấy!
Những câu chuyện bất tận, không liền mạch, cảm xúc bồi hồi ùa về. Đám cưới xưa tổ chức thật bình dị và văn minh. Các khu phố đều có phòng cưới cho nam nữ thanh niên đăng ký, chỉ tổ chức tối thôi nhé, bà con làng xóm đến chung vui, uống tách trà, ăn cái kẹo mừng. Có điều lạ là ai tổ chức cưới ban ngày là có vấn đề lớn, chẳng hiểu sao nữa...Nhà nào có loa đài bật nhạc là oách lắm!
Tem phiếu...chính là lý do thay đổi quan điểm chọn vợ chọn chồng ngày đó. Lấy vợ mậu dịch viên, lấy chồng lái xe mới là sướng như tiên. Bởi vì có tiền....cũng không dám tiêu. Phải làm thật to, có tiêu chuẩn mới dám sửa nhà. Nghe ông anh kể chỉ làm lại chút bếp thôi mà đi nhặt gạch đến 4-5 cây số thồ về, thợ xây đi làm mang cặp lồng cơm, khi về thì ép đầy chặt xi măng. Có những điều không thể tin nổi!
Mấy anh em nhìn nhau cười trong ánh đèn chói sáng, tiếng xe máy, ô tô ồn ào, tiếng chém gió của mấy cô cậu thanh niên ngồi cạnh. Cũng là thú vui...Hồi tưởng...Ghi nhận lịch sử và tìm về ký ức một thời...
Subscribe to:
Posts (Atom)