Monday, 10 February 2014

Đừng du lịch một mình khi em thấy cô đơn.


Nếu không tự thoát khỏi những ám ảnh mình tạo ra, dù ở nơi đâu em cũng thấy lòng mình trống trải.



Chỉ là con phố nhỏ mà sao buồn đến thế, gió vin cành bứt lá xào xạc rơi.


Thấy lạc lõng trong ồn ào xa lạ, thấy lẻ bóng mỗi khoảnh khắc hoàng hôn khi ráng hồng bàng bạc lướt qua lặng lẽ, khi con đò ngang rời bến sang sông.



 Thấy một bóng hình đuổi theo vội vã để chỉ kịp nhận ra rằng đó là ảo tưởng riêng mình thôi.

                      

 Cây cầu tre bắc qua sông đơn lẻ, cặp ghế gỗ cố sắp đặt chẳng thành đôi.

            

Giữa đêm khuya tĩnh lặng âm thanh vang đều đều từ chiếc máy phát nhạc, muốn hét la đập tan vỏ bọc ngoan hiền.


Tinh mơ lạnh chạy theo ánh đèn pha rọi.Chợt nhận ra mình đang đi đón bình minh.