Nửa đêm tỉnh giấc nghe tiếng sóng biển vỗ ì oạp, từng đợt, từng đợt đua nhau liếm bờ. Lúc dồn dập, gấp gáp, lúc đều đều, bình yên. Tiếng biển đêm! Căn phòng đủ gần để chợt thấy thân quen với biển, ngấm thêm cái vị mằn mặn trót mang theo trên suốt chặng đường hơn 1800 km. Một dải chữ S nghiêng mình áp đầu nũng nịu bên biển Đông dịu dàng. Yêu lắm Em ơi! Này Nhật Lệ, Lăng Cô, Mỹ Khê, Sa Huỳnh, Dung Quất. Kìa em Đại Lãnh, Nha Trang, Quy Nhơn, Vũng Tàu. Ôi biển Việt Nam! Dung dị, đằm thắm, quyến rũ, kiêu sa, Em mãi là Tổ quốc ta!…Trong sâu thẳm vẫn vang vọng những câu chuyện kể về con tàu Không Số, về máu xương cả một thế hệ anh hùng. Tim chợt đập nhanh, mạch máu dồn căng…Chiến tranh đã lùi xa nhưng lịch sử vẫn luôn còn đó. Ta ơi đừng chạy mải miết trong cuộc sống vội vã, xô bồ mà quên đi mất một điều thật giản dị. Ta đang nắm trong tay hạnh phúc mà cả một thế hệ vẫn hằng mơ ước, khát khao…, sống trong tự do, yêu và được yêu…trọn vẹn. “Hãy yêu nhau đi“, quên hết toan tính với những âu lo!
No comments:
Post a Comment