Có những con đường không rải nhựa. Có những con đường chông gai. Có những con đường không
biết đến ngày mai…Em đã đi trên những con đường và tưởng tượng về một ngày xưa
không xa lắm.
Dọc đường mòn Hồ Chí Minh có bao nhiêu tượng đài Tổ quốc ghi
công, biết bao mộ liệt sỹ vô danh, biết bao tên các anh mà gia đình ở nơi xa
vẫn mỏi mòn tìm kiếm. Cái nắng của nhựa đường, cái gió miền Trung thổi tạt. Chỉ
vậy thôi mà em đã thấy mệt mỏi. Ngày xưa, cũng con đường ấy, thiếu thốn trăm
đường, vai các anh mang súng, thồ hàng, rừng lá che chở. Sốt rét! Rừng thiêng
nước độc. Mồ hôi, nước mắt và máu!
Sông Thạch Hãn giờ hiền hòa, bến Hiền Lương cờ đỏ sao vàng
tung bay phấp phới xưa chia cách 2 miền. Nay còn đó hòa trong nước sông là máu
đỏ đã phôi màu theo thời gian. 81 đại đội, rất nhiều người là trí thức vẫn còn
ngỡ ngàng với cuộc đời lính. Có những chàng trai vừa cưới vợ đã phải nói lời
biệt ly…Để rồi cho “tuổi đôi mươi thành sóng nước – vỗ yên bờ bãi mãi nghìn
năm”. Người dân quanh đầy vẫn đồn rằng, vẳng trong màn đêm tĩnh lặng vẫn nghe
tiếng các anh gọi nhau xa xăm. Các anh nằm đó và dòng sông là đất mẹ, ôm trọn
người con đất Việt vào lòng…yêu thương.
Qua Đức Phổ (Quảng Ngãi) lại nhớ chị Trâm. Những dòng nhật
ký không tuổi. Bệnh xá 24/24 mang tên người con gái thùy mị mà quật cường. Mảnh
đất găm trong mình bao bom mìn, lửa đạn. Những vết thương giờ liệu đã lành?
Cảm động và cảm phục nhiều lăm!
Con đường Hồ Chí Minh trên biển. Những chuyến tàu không số
mà số phận cũng lênh đênh như những con sóng. Có những câu chuyện không thể
ngăn nước mắt chảy dài. Bến Vũng Rô nép mình bên lòng núi, nơi trú ẩn an toàn
cho những chuyến tàu không số chở đạn dược. Nhưng cũng có những lần kém may
mắn, sợ địch phát hiện, quân ta phải tận mắt chứng kiến cảnh cho nổ tàu để tránh quân thù mà không thể làm gì trợ
giúp cho đồng đội. Xót xa lắm thay!
Và ngày hôm nay xin một lần nữa thắp nén nhang cho những
người đã khuất, cho cả một thế hệ anh hùng, cho cả những người thân thuộc đã ra
đi trong những tháng năm ấy!
No comments:
Post a Comment